MÁI ẤM THÂN THƯƠNG, PASCAL
(Tác giả: Hà Nguyễn Mai Chi, học sinh lớp 9C Khóa
…
Xin mời Quý độc giả đến với bài viết số 18 của “Pascal trong tôi” (mùa thứ tư) để cảm nhận những suy nghĩ, tình cảm của một bạn học sinh năm cuối cấp nhé. Đó thực sự là những tình cảm chân thành, sâu sắc và đáng trân trọng phải không ạ?
…
Năm nay đã là năm cuối cùng tôi còn ở trong ngôi trường yêu quý thân thương Pascal này… Thật sự thời gian trôi qua thật nhanh, khi tôi kịp nhận ra thì đã là những ngày tháng cuối cùng tôi còn ăn học và vui chơi ở ngôi trường thân yêu. Pascal đã thành nơi thân thương nhất của tôi.
Bốn năm học ở Pascal, thời gian tưởng chừng “ngắn ngủi” ấy với tôi lại là vô giá, là vô vàn những kỉ niệm, là vô vàn tình yêu thương. Nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, những kỉ niệm ấy luôn là những thứ hiện lên đầu tiên. Những chuyện vui buồn, những kí ức đáng nhớ, những ngày tươi đẹp,… sẽ mãi in sâu trong tâm trí tôi.
Nhớ ngày nào còn là học sinh lớp 6, mỗi ngày bước vào trường là tôi lại lo sợ, rụt rè,… Một ngôi trường nhỏ bé nhưng với tôi của lớp 6 hồi ấy, nó như một cung điện khổng lồ, như một nơi sang trọng, cao quý mà không bất cứ ai cũng có thể vào tự do được. Tôi luôn sợ, sợ rằng nơi này không phù hợp với mình, sợ rằng mình sẽ không hòa hợp được với mọi người, sợ rằng mình sẽ khác biệt, sợ rằng nơi này quá nghiêm khắc mà tôi sẽ bị đuổi học bất cứ lúc nào,… Nói chung, là một con người hay suy nghĩ và nhát cáy, hồi đấy tôi có thể suy ra đủ tất cả mọi thứ giời mây để cho mọi người thấy tôi bỡ ngỡ với ngôi trường mới thế nào. Nói thật chứ, lúc đấy rén lắm, còn đòi bố mẹ mỗi ngày phải đưa đến tận cổng trường cơ, chả khác gì một đứa học sinh cấp 1.
Nhớ ngày nào còn học lớp 7, tôi tích cực tham gia vô số các tiết mục văn nhà của nhà trường. Như vậy, đủ để nói rằng, từ một người nhút nhát, khó gần, tôi đã chuyển sang một người tự tin, tích cực hơn rất nhiều. Mọi thứ xung quanh tôi lúc ấy, thật sự đều khiến tôi cảm thấy, mỗi ngày đến trường là một ngày vui.
Nhớ năm tôi học lớp 8. Năm ấy, có lẽ là năm đặc biệt nhất đối với tôi. Vì lớp của tôi có hơi đông học sinh một chút (có vẻ là do lớp tôi lúc ấy đoàn kết lắm, không ai muốn xa ai nên từ lớp 6 đến giờ vẫn nguyên sĩ số), vậy nên nhà trường quyết định chuyển 3 bạn sang lớp 8C cho cân bằng. Khi ấy, cả lớp cũng xôn xao hết cả lên, không ai muốn xa ai, không ai muốn tạm biệt ai sang lớp mới cả, coi mà đến buồn cười. Tôi cũng không được thân thiện lắm với lớp, vì vậy, tôi nghĩ mình nên giúp các bạn, ít nhất là không phải xa nhau trong năm học ấy. Thực sự, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, một phần tôi không thích phải xa lớp mà tôi đã gắn bó hai năm nay, một phần tôi lại không nỡ để bạn thân của mọi người trong lớp này chia cắt. Tôi quyết định, cuối giờ lặng lẽ lên ý kiến với cô giáo chủ nhiệm.
– Cô ơi, nếu được con có thể chuyển sang lớp C ạ.
Lúc đấy cố lắm tôi mới nói ra được mấy chữ đó, tôi vừa thủ thỉ, vừa dọn tủ sách cạnh cô.
– Tại sao con lại muốn chuyển lớp?
Mẹ hiền Lan đã hỏi tôi như vậy. Câu hỏi của mẹ Lan lúc đó thật sự làm tôi rất bối rối và cảm động. Có lẽ mẹ Lan đang chờ câu trả lời “Con thật sự không muốn chuyển” hoặc gì đó tương tự. Khuôn mặt buồn buồn lúc ấy của mẹ Lan nói:
– Cô vẫn muốn tiếp tục dìu dắt con trong chặng đường còn lại…
Tôi buồn lắm, tôi yêu quý mẹ Lan rất nhiều, tôi với cô thân nhau lắm, có gì vẫn hỏi thăm nhau, nhắn tin hỏi bài nhau hàng ngày. Và vì vậy, tôi càng không muốn xa mẹ Lan, bằng bất cứ giá nào. Một chút như rơm rớm nước mắt, tôi vẫn nặn ra một nụ cười tự nhiên và nói rằng:
– Con muốn chuyển qua lớp mới, con có thể học nhiều cái hay…
Tôi chỉ có thể trả lời câu trước, câu sau tôi chỉ lặng lẽ cười và đợi ý kiến của cô. Cô lặng lẽ gật đầu đồng ý. Và thế là tôi cùng đứa bạn thân nhất của tôi lúc bấy giờ và một cậu con trai trong lớp được chuyển sang một môi trường mới có tên K8C.
K8C thật sự dễ gần hơn tôi nghĩ. Sang bên đó, chỉ tầm vài ba tuần, tôi đã kết thân được với khá nhiều bạn chung sở thích – đó là vẽ. Họ thân thiện lắm, họ sẵn sàng giúp đỡ tôi lúc tôi khó khăn, họ nói chuyện với tôi như thể tôi là bạn từ lâu lắm rồi,… Tôi thấy bất ngờ và cũng rất vui.
Tuy phải xa mẹ hiền Lan, nhưng tôi lại được gặp người mẹ “ác” Thoa, người mẹ nghiêm khắc nhưng rất chu đáo, cẩn thận. Người mẹ mới này cũng rất vui tính, mẹ có thể tham gia các cuộc trò chuyện của học sinh một cách tự nhiên, hòa nhập và cười nói như thể ở đây không có người giáo viên nào, chỉ có những người bạn thân thiết với nhau. Mẹ cũng sẵn sàng dìu dắt con đi nốt trong chặng đường còn lại của thời học sinh cuối cấp. Tuy tôi chưa hiểu biết nhiều về mẹ lắm, nhưng tôi đã cảm nhận được như mẹ Thoa không chỉ là người mẹ thứ 2 như mẹ Lan, mà còn là một người bạn thân thiện, cởi mở.
Vì ở lớp mới, nhiều thứ khiến tôi vui quá đà. Cũng vì thế tôi bắt đầu mải chơi hơn nhiều so với trước. Nói đúng hơn, năm đấy tôi chơi tới bến với cả bạn thân cũ đến bạn thân mới cả quãng thời gian lớp 8. Vì thế kết quả học tập của tôi giảm nhanh như trượt dốc. Tôi chỉ được danh hiệu học sinh tiên tiến – cái danh hiệu mà từ hồi tôi biết đọc biết viết đến giờ, tôi chưa bao giờ từng nghĩ tới. Cũng vì thế hồi đấy tôi bị ba má la rất nhiều. Tôi bị cấm điện thoại, cấm ti vi, cấm vẽ vời, ngày ngày chỉ có mấy chữ học, học và học. Lúc đấy thật sự áp lực, thực sự áp lực lắm… Những ngày hè đáng lẽ tất cả học sinh được nghỉ ngơi, vui vẻ, tôi lại phải ngồi vùi đầu vào mà học với cái camera giám sát cạnh bên. Hơn thế nữa, kì nghỉ hè năm lớp 8 còn rất ngắn, vì ảnh hưởng bởi dịch bệnh.
Nếu không phải lúc đấy tôi không có cái điện thoại, máy tính thi thoảng nói chuyện và nhận mấy lần an ủi, cổ vũ của các bạn thì thực sự khi lên lại trường chắc tôi như cái xác sống vậy á. “Bố mẹ Chi làm vì vậy cũng chỉ là vì bố mẹ hi vọng vào Chi rất nhiều thôi” ấy là một trong những câu nói khiến tôi rất xúc động của mấy đứa bạn thân của tôi. Tụi nó giúp tôi có động lực học hơn đôi chút trong những ngày buồn bã đó. Thật sự muốn cảm ơn tụi nó rất nhiều.
Năm nay đã năm lớp 9, năm mà tôi sẽ phải học ngày học đêm để thi đỗ lớp 10. Thế nhưng, không vì vậy mà thiếu đi những kỉ niệm đáng nhớ mỗi ngày đi học của tôi. Từ những bài dạy thân thương hay những hình phạt nghiêm khắc, từ những giờ sinh hoạt vừa tấu hài vừa nghe “những bài ca không quên”, từ những lần chơi dại với mấy đứa bạn, từ những lần nghe đám bạn và mình thủ thỉ bên nhau, từ những buổi sáng đặt chân vào trường, từ những lần vui vẻ dọn sách vở để chuẩn bị đón chào ngày mới,… tất cả đều quá đỗi thân thuộc với tôi.
Khó có thể nói hết những suy nghĩ trong lòng nhưng tôi xin cảm ơn nhiều lắm trường Pascal! Cảm ơn lắm Pascal vì đã cho tôi một nơi ấm áp, thân thương như vậy. Cảm ơn lắm Pascal vì đã cho tôi được học tập, được lắng nghe các thầy cô giáo thân thiện giảng bài. Cảm ơn lắm Pascal vì đã cho tôi những người bạn đáng yêu. Cảm ơn lắm Pascal vì đã giúp tôi tìm ra sở thích thật sự và những châm ngôn sống của mình…
Vẫn còn còn nhiều lắm những điều chưa nói hết, nhiều đến nỗi tôi có thể ngồi kể cả ngày trong ngậm ngùi, thương nhớ. Thật tiếc vì năm nay tôi đã là học sinh cuối cấp, một thời gian nữa tôi cũng sẽ ra trường. Cảm ơn Pascal thật nhiều…